Lời Cầu Nguyện Toại Thành

 By: Hoàn Mỹ

Một câu chuyện có thật, viết theo lời kể của một người đàn ông đã được nhận ơn Thánh, được nhận lòng thương xót của Thiên Chúa.  Biến cố, thời gian, không gian, con người đều là thật, chỉ xin mạn phép đổi tên nhân vật trong câu chuyện này.

 

Vào một ngày đầu hè 1979, tại một Huyện ven đô, trong khu ngoại ô hoang vắng, khu ngoại ô hòa tiết khí dịu mát, được trời xanh mây trắng bao phủ, thoang thoảng gió nhẹ như mơn trớn cảnh hoang sơ.

Trên con đường đất đỏ chạy dọc theo Quốc Lộ, một chàng thanh niên gầy cao tuổi độ ngoài đôi mươi, dắt chiếc xe đạp cũ kỹ ra khỏi cổng trường Nguyễn Hữu Huân, nét mặt đăm chiêu, chàng lầm lũi đạp xe, nhìn kỹ khi đến gần – trên gương mặt sáng sủa ấy, hiện rõ những nét tư lự, đôi mắt đăm chiêu, dường như chàng đang ôm ấp một hoài bảo. Lẳng lặng đạp xe, mon men theo con đường nhỏ đầy cỏ dại, Bình (tên người thanh niên) chân đạp đều đặn, mắt nhìn chăm chăm vô định phía trước. Thỉnh thoảng, một chú én chao nghiêng như cố ý nhìn Bình, nó nghiêng nghiêng đôi mắt với suy nghĩ chen chút tò mò – “anh này chắc đang lạc đường?”

 

Đang suy nghĩ miên man, chợt Bình giật bắn người, bánh trước xe đạp vấp vào ổ gà, mất thăng bằng, Bình vội vàng phanh lại (bóp thắng), nhưng xe vẫn tiếp tục lăn thêm một đoạn dài.  Bình xuống xe cúi nhìn: cũng may không bị hư lốp. Bình thở phào, nhẹ nhỏm, và tự nhủ, “mình đầu óc đang rối bù như con thuyền vô định, không biết ngày sau sẽ ra sao; thật ra hôm nay, trời phật vẫn còn thương mình, nếu lốp xe xì, chắc mình sẽ vất vả biết mấy!”

 

Nương theo hoàn cảnh, Bình dắt chiếc xe đạp cũ kỹ, đi bộ một đoạn để lấy lại tâm trí bình lặng. Mới đi vài bước, khi ngước mắt lên, xa xa trước mặt, chếch bên đường, Bình thấy một khoảng đất rộng. “Chắc lâu rồi không ai chăm sóc nơi này” - Bình nghĩ – “Thôi mình nghỉ chân một tí cho tỉnh táo chút xíu rồi hãy về”.

 

Trước mắt Bình là mảnh đất khá rộng, cỏ dại úa vàng, điểm trên đó, lác đác vài khóm thanh long xanh sẫm, như khắc họa thêm cho nét hoang sơ của cánh cổng to xiêu xiêu, như cố dựa vào cột xi măng đã úa vàng theo thời gian; cánh cổng đã cũ kỹ, cột quét vôi vàng đã ố và phủ rong rêu, Bình buông mắt, thong thả nhìn chung quanh.

 

Chợt, Bình đứng bất động trong vài giây, đôi mắt sáng hẳn lên, chăm chăm nhìn về hướng cổng. Thời gian như biến mất, không gian như lui dần, Bình bị lôi cuốn vào thế giới kỳ lạ, một thế giới siêu linh. 

 

Cứ như người mộng du, Bình lẳng lặng, từ từ bước đến nơi đang thu hút mình, dường như có một bàn tay vô hình đang chờ đón vẫy chào, Bình cứ nương theo đó mà đi.  Như mơ ngủ, tay phải Bình nắm chặt tay lái, dắt xe đạp qua đoạn đường đất dốc ngắn sụp xuống trước cổng, do mảnh đất bên trong thấp nhiều hơn so với mặt đường bên ngoài. Trong khoảnh khắc, Bình và chiếc xe đạp dừng tại nơi đã thu hút...

 

Một bức tượng Đức Mẹ Maria vươn cao bên trái, màu trắng, bàn tay với những ngón tay thon dài, dang rộng như đang trao Con Một của mình cho thế gian; vai Đức Mẹ hơi cúi xuống, mặt Đức Mẹ hướng về phương biển, đôi mắt xoe tròn, dịu dàng như sẵn sàng muốn lắng nghe lời tâm sự của Bình.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo dòng bụi đỏ, vài hạt bụi vô tình bám nhẹ vào mi mắt làm Bình chớp mắt và chợt tỉnh, Bình liền để xe đạp dựa vào bệ xi măng dưới chân tượng.

Đứng đối diện với bức tượng, ngẩng nhìn mặt Đức Mẹ Uy Nghi, to cao, Bình thấy mình nhỏ bé quá, Bình siêu cảm có một cái gì hiện hữu vô hình, tỏa sáng, linh thiêng, nghiêm trang, và đầy tình thương tỏa ra từ bức tượng. Dường như bức tượng và tâm linh Bình đang nói chuyện với nhau, truyền âm mật khẩu. Lạ lắm, lúc đó, không gian, thời gian, và tâm tư của Bình lắng đọng và rất lắng đọng lại, hội tụ, hợp lại là một, Bình bỗng nhiên nhắm mắt, cúi mặt xuống, hai tay buông xuôi và nắm lại.  Bình âm thầm cầu nguyện Đức Mẹ:

 “Con cầu xin Đức Mẹ. Con là kẻ ngoại đạo, con không biết về Đức Mẹ nhiều, con chỉ biết Mẹ là Mẹ, và Mẹ luôn thương yêu các con mình. Con đang trong một trạng thái mơ hồ, mông lung, con đang rơi vào bế tắc và đơn độc đồng hành với những phiền muộn, chán chường trong cõi lòng con!

 

Con cầu xin Mẹ một điều : Xin Mẹ ban cho con một niềm vui, giúp con tự tin và đầy sức sống, tìm được chân trời như con mơ ước, để con như cánh chim kia, tự do bay cao bay xa, thoát khỏi những ưu phiền con đang mang. Một ngày nào đó, trong tương lai, lời cầu xin được toại nguyện, con nguyện làm một tín đồ, nguyện đem những niềm vui mà Mẹ ban cho con để chia vui, chia sẻ với những mảnh đời đau khổ con gặp trên thế gian, có hoàn cảnh ưu tư như con hôm nay.”

 

Rồi Bình thành kính chắp tay, vái lạy và cúi đầu 3 lần.  Mở mắt ra, Bình vẫn còn lắng đọng và cảm thấy thân tâm lâng lâng nhẹ nhỏm.

Nhìn xung quanh, ánh nắng chan hòa mọi nơi, lung linh phản ánh trên những ngọn cỏ vàng úa; không thấy bóng dáng ai ngoài Bình, cảnh vật yên tỉnh, vắng lặng như tờ. Bình miễn cưỡng dắt xe đạp và lũi thủi ra về; ra cổng, Bình còn ngoái lại nhìn Tượng Đức Mẹ một lần nữa như muốn níu kéo những giây phút linh thiêng lắng đọng vừa mới trôi qua đó - giây phút có lẽ sẽ khó có lần thứ hai, rồi chàng lẳng lặng đạp xe.

 

Chiều hè vắng lặng, lời cầu xin của Bình nhỏ nhẹ nhưng cảm thấu và hòa quyện cùng tiếng chim sẻ đang véo von. Một chú chim sẻ đậu trên cành cây Bạch Đàn gần đó, chợt thánh thót hót lên âm thanh cao vút, nhìn thấy điều mà Bình không kịp nhìn thấy khi Bình xoay lưng quay đi -  Chim sẻ thấy ánh mắt  Đức Mẹ thật dịu hiền, phảng phất nét thương yêu, như động lòng trước lời thành tâm cầu xin của người thanh niên có Đức Tin, có hoài bảo.  Mẹ nhìn theo cho tới khi bóng dáng Bình mất hút cuối con đường mòn đất đỏ.

 

Bình ra về, và không biết rằng, ánh mắt Bình ngoái lại nhìn Đức Mẹ lúc đó, cũng là lời tạm biệt, lần đầu cũng là lần cuối được nhìn bức tượng Mẹ, Bình sẽ không còn cơ hội đến đây nữa.

Thong thả đạp xe trên đường, tuy hơi mệt, nhưng tâm linh Bình vẫn cảm nhận được một luồng hơi ấm mới, một sức sống mới trong cơ thể, cảm giác như khi còn bé, được Mẹ ôm vào lòng trong những đêm mưa gió bão bùng đầy sấm sét – cảm nhận bình an.

 

Sau khi về lại Sài Gòn, Bình vẫn tiếp tục sống với những trăn trở, ưu tư, nhưng vẫn tin rằng mình sẽ được Mẹ đoái thương.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, khoảng hơn hai tháng sau, vào buổi sáng của một ngày đẹp trời cuối hè giữa tháng 9, chiếc xe đò chở Bình đi về Vũng Tàu.  Khi xe chạy ngang qua Thủ Đức, Bình biết chắc ngày hôm đó là ngày khai trường của trường THPT Nguyễn Hữu Huân, niên khóa 1979.  Cảm xúc Bình lúc đó thật khó tả, buồn vui lẫn lộn, một cảm giác thực rất lạ trong đời Bình, cứ như sắp được nhìn thấy ánh hào quang, và cứ như sắp đánh mất gì đó rất quan trọng; vui là rõ thấy một tương lai sáng trước mặt, còn buồn là mất mác một cái gì to lớn sau lưng; Vui là tươi sáng, nếu thành công; còn buồn là ảm đạm, nếu thất bại.

Buồn vui và vui buồn cứ thế nhào lộn trong tâm tư Bình, nó cứ lắc lư theo nhịp bánh xe đò lăn nhanh, lăn nhanh trên xa lộ. Không phải là trốn chạy, không phải là tìm đến, có phải là buông bỏ? có phải là cố níu?... Với Bình, có lẽ cảm xúc này sẽ khó có lần thứ hai trong đời.

Khoảng một tiếng sau, xe đò đã rời xa Thủ Đức, cảm giác vui buồn ấy biến mất như mới trút xuống một gánh nặng trên vai.  Lúc này, Bình chớm hiểu ra rằng: Mẹ đã cưu mang Bình, và Mẹ muốn Bình hãy phó thác mọi chuyện trong bàn tay quan phòng của Thiên Chúa.

Ngay đêm đó, vòng định mệnh bắt đầu chuyển biến với kết quả không ai có thể liệu trước; rạng sáng hôm sau, vòng định mệnh đã đưa Bình đến với những gì Bình đã cầu xin Mẹ Maria, và sự việc đó vượt ngoài tầm tay của Bình, nó chỉ có được nhờ chàng đã tin tưởng, phó thác vào tay Thiên Chúa.

Tâm Bình vui mừng hòa vào biển cả, giống như con chim hót líu lo mới thoát khỏi lồng, trở về với thiên nhiên rừng biển, dang đôi cánh lượn bay trên bầu trời xanh bao la và rộng lớn.

Lời cầu xin đó được toại nguyện.  Thật là mầu nhiệm! 

 

Thời gian âm thầm lặng lẽ trôi qua… đã hơn 40 năm…

 

Người  thanh niên ngày xưa ấy, chạc tuổi hơn 20, nay đã bạc mái đầu ngoài 60, đã không còn đạp xe rong ruổi trên đường, đã là một người có mái ấm hạnh phúc, có sự bình an trọn vẹn, có những ngày Giáng Sinh an lành, những chiều hè êm ả trong tâm hồn. Tất cả là Hồng Ân!

 

Nhưng cứ mỗi khi Tết đến, rồi khi Hè về, ngồi thư giãn bên chiếc ghế nệm nhung ấm áp, biến cố và kỉ niệm xưa, cùng với lời cầu xin và lời hứa luôn hiện về trong tâm ông Bình.

 

Đêm nay, chỉ còn vài ngày nữa là bước vào năm mới, kỷ niệm cầu xin và lời hứa dưới chân tượng Đức Mẹ đặt tại Thủ Đức, cách đây hơn 40 năm, lại trỗi dậy, sống lại trong tâm trí ông, một kỷ niệm linh thiêng, một kỷ niệm không phai, và một kỷ niệm khó quên trong đời.

 

Gieo giống tốt sẽ gặt được trái tốt.

 

Lời người viết:

 

Nhân vật trong câu chuyện, hiện đã có một cuộc sống chân thật và giản dị của những người con Thiên Chúa, đã làm việc, giúp đỡ rất nhiều những hoàn cảnh chưa tròn, những hoàn cảnh chưa có niềm tin, những trái tim đang nguội lạnh vì hoàn cảnh.

Ông Bình luôn nhớ đến Mẹ Maria, nhớ đến Thủ Đức. Ông đã rất khó khan, vất vả tìm lại bức tượng Đức Mẹ xa xưa, nơi ông đã nhận một sự linh thánh, một Tình Yêu đích thực, một Tình Yêu vĩnh cửu, một Tình Yêu bao la của Mẹ Maria.

 

Ông đã dò hỏi và liên lạc rất nhiều nơi.  Và hôm nay, tạ ơn Chúa, ông Bình đã toại ý.

 

Nguyện xin Mẹ Maria đầy ơn phúc, xin cầu bầu cùng Thiên Chúa Toàn Năng, xin Thiên Chúa luôn chúc lành cho quãng đời tiếp theo của ông mãi bình an!

Xin trích dẫn câu Kinh Thánh mà ông Bình đã lấy để kết thúc câu chuyện với người viết.

 

“Như trong Kinh Thánh, Matthew 7:7-8 New International Version (NIV), Ask, Seek, Knock:

“Ask and it will be given to you; seek and you will find; knock and the door will be opened to you. For everyone who asks receives; the one who seeks finds; and to the one who knocks, the door will be opened.”

By: Hoàn Mỹ

January 21, 2020

 


 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nhật ký bác ái

ÁNH SÁNG HỘI TỤ

Ông lão và Bác sỹ - The old man and the doctor